NHỚ MÙI KHÓI NHANG CỖ QUÊ
- Loc Ngo
- Sep 13
- 1 min read
Sáng sớm mồng 1 Tết Canh Thìn 2000, trời mưa nặng hạt. Bà nội trở yếu nhanh. Ba nói mình chạy qua chú út mượn chiếc xe máy đi báo gấp cho gia đình các cô. Những hạt mưa đập vào mặt giúp mình giấu đi dòng nước mắt. Và khi quay về, nội đã ra đi. Rất dễ nhớ, ngày cuối năm âm lịch là ngày giỗ nội. Đã 6 năm liền đón Tết xa quê, là 6 năm liền vắng mặt ngày giỗ nội.
Khi đời sống đã có nhiều thay đổi, cảm giác không khí Tết ít còn thiêng liêng như ngày xưa, giúp mình không còn nhiều sự trông mong. Nhưng, luôn nhớ quay quắt mùi khói nhang cỗ quê. Có lẽ sự kiên trì và cảm giác háo hức khi ngắm chờ nhang tàn để được ăn một bữa ngon hồi con nít đã khắc sâu vào ký ức, không thể nào quên.
Đôi khi, có điều gì đó để chờ đợi cũng là niềm hạnh phúc. Và, thường thì những món ngon khi không được thưởng thức thường xuyên sẽ giữ được cảm giác thèm mãi và nhớ lâu.
ADL, 30 tháng chạp Quý Mão (09.2.2024)




Comments